(Hôm nay là phiên xử cuối vụ ly hôn nhà Trung Nguyên)
Trong ảnh là bà Đặng Ngọc Lan, vợ bầu Kiên, nắm chặt tay bầu Kiên trong giờ nghỉ của phiên tòa xử chồng mình. Thời điểm đó, đây là một trong những vụ án được theo dõi nhất, vì siêu lừa Huyền Như, vì sự nổi tiếng của Bầu Kiên, cả vì màn đối đáp của ông Kiên, cũng như các vấn đề phía sau phiên tòa này.
Bà Đặng Ngọc Lan thời điểm đó có trả lời một câu mà tôi vẫn còn nhớ như in “Chồng tôi bảo ký thì tôi ký. Tôi tin tưởng chồng mình.” Còn cụ thể hơn, tôi xin trích lại như sau:
“Tôi ký với tư cách là một người vợ hoàn toàn tin tưởng vào chồng mình. Bây giờ tôi không thể nói là anh Kiên phải chịu trách nhiệm vì đó là chồng tôi.”
“Tôi không nghĩ một ngày mình là đồng phạm với chồng. Tôi luôn nghĩ tôi không sai, chồng tôi không sai vì tôi hành động trên một niềm tin như thế. Tôi không thể nói tôi không có nhận thức về pháp luật, nếu nói như thế sẽ có lợi hơn cho tôi. Nhưng tôi mong HĐXX xem xét tới việc một người phụ nữ chỉ ở nhà chăm con…”
Sau đó bà bật khóc.
Tôi không ở trong cuộc hay cũng chẳng biết tin mật hay tin vỉa hè mà đôi ba người trên facebook này có, nhưng tôi thích cách mà bà Lan ở phiên tòa đó. Khi ông ngã ngựa, bà Lan ở cạnh. Khi ông trong tù, bà ở ngoài lèo lái. Bà không cần biết đúng / sai trong góc nhìn của kẻ khác, bà chỉ biết chồng mình đúng, thế là đủ rồi.
Sóng gió cũng qua đi, ACB cũng bắt đầu tìm lại vị trí của họ. Ngày U23 Việt Nam làm nên kỳ tích ở Thường Châu thì từ trong tù, ông bầu Kiên bảo vợ tặng thưởng 500 triệu đồng cho đội tuyển U23 Việt Nam. Y như cách họ giản dị đèo xe máy đi chơi lúc bầu Kiên còn tự do vậy.
//
Hôm qua, tôi đọc được bài báo về chuyện hơn 2.100 tỉ trong tài khoản của bà Diệp Thảo đã “bốc hơi”. Quả thực, tôi rất hạn chế nói về vụ ly hôn của vợ chồng nhà này. Hồi lúc chưa cưới vợ thì còn nói được, chứ giờ có vợ rồi, mình đi bàn chuyện vợ chồng người ta li hôn nghe “khẩu nghiệp” lắm.
Hôm nay phá lệ nói, liên quan mà chả liên quan, chỉ là nói chuyện về vợ chồng. Cũng là phiên tòa. Chồng ngã ngựa, vợ nắm tay. Cũng là phiên tòa, lại toàn lời nặng nhẹ.
Ông Đặng Lê Nguyên Vũ khi phát biểu cái câu “Qua thấy sóng điện thoại của người anh em”, rồi bảo nắm về thuyết trường sinh bất tử thì có lẽ nhiều người cũng hiểu bệnh của ông Vũ rồi. Ông Vũ tốt, là người có triết lý của kẻ vĩ nhân (đó là lý do nhiều câu của ông trong phiên tòa được nhiều anh em khoái chí). Nhưng ông bị đám đàn em với lũ cấp dưới làm cho thành bệnh vĩ cuồng. Đấy là cái mà ta không thể phủ nhận. Còn bà Thảo? Khi các “phốt” của bà Diệp Thảo được bóc ra, thì ta cũng hiểu bà cũng không hẳn là tốt đẹp. Nhưng nhớ cho 1 điều, đây là dân Kinh doanh, đó cũng như “chính trị thì đừng nói chuyện nhân đạo” hay như câu văn nổi tiếng “phía sau một tài sản khủng khiếp là một tội ác lớn”. Bà Thảo là dân kinh doanh, ông Vũ là dân triết lý. Có nghĩa đây là “một đôi trời sinh”. Người cho Trung Nguyên hình ảnh, kẻ cho Trung Nguyên sự điếm đàng trên thương trường. Lý lẽ bà Thảo đưa ra là hành động để cho con cái của mình. Ông Vũ thì nói đạo lý cho đất nước nhiều hơn. Nhưng người giàu hay người nghèo, sinh viên hay đại gia mà chia tay thì cũng có một lý do như nhau thôi “Không hợp, hết duyên.” Bàn cũng chẳng được gì.
Khi bầu Kiên ở tù, tài sản của hai vợ chồng bầu Kiên vẫn tăng lên mỗi năm. Khi Trung Nguyên đang sống tốt, cuộc đời tự do, ông Đặng Lê Nguyên Vũ và Hoàng Lê Diệp Thảo tranh cướp nhau tiền bạc và chia nhau.
Ông bà ta nói một câu mà tôi thấy rất đúng: “Thuận vợ thuận chồng/Tát biển Đông cũng cạn”.
Cre: Dũng Phan